KHI TÔI CHÊT
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Để mắt nhìn những rặng núi mờ xa
Tai được nghe chim chiều về tổ ấm
Còn riêng tôi lạc lõng đất người ta
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Vẹn hình hài nguyên thủy thuở sinh sơ
Thân thể nầy nằm yên trơ phiến đá
Hồn phiêu diêu trôi dạt chẳng bến bờ
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Quăng xác trở về sông cũ làng xưa
Biết đâu sẽ làm phân xanh cây lá
Hay rã tan dọc đường bởi gió mưa
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Trong cõi buồn chắc mẹ đỡ xót xa
Cách biệt trùng dương quê hương tôi đó
Bao người thân thương xin chớ nhạt nhòa
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Có sá gì kiếp sinh tử lưu vong
Trong khoảnh khắc khỏi ưu tư khóe mắt
Lục bình kia đợi con nước lớn ròng
Khi tôi chết đừng thiêu thành tro bụi
Hầu thong dong xuôi ngược dệt ý thơ
Và nguyện cầu thành cây bần cây đước
Kiến tạo đấp bồi tấc đất bến mơ
Khi tôi chết đừng cầu kinh gõ mõ
Và cũng đừng gởi thiệp báo tang gia
Thầm nhớ nước ngậm ngùi hè cuốc khóc
Đời chóng qua thoảng như một bóng ma
Khi tôi chết rồi vội vùi đâu đó
Mộ chẳng cần xin rũ mỗi cành hoa
Học trò tôi bấy giờ đau lòng lắm
Đàn con về kịp nhỏ lệ cho ba
Khi tôi chết lỗi lầm tha thứ hết
Địa ngục cúi đầu sám hối ăn năn
Thanh Phong Từ Phú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét