DÁNG NGỌC CÒN NGUYÊN
Đến với thơ ca giữ nét ngà,
Điệu vần thi tứ trải vang xa.
Hồn thời tươi trẻ không ngừng bút,
Tâm mãi thanh xuân chẳng thấy già.
Dáng ngọc ẩn mình trong gió lốc,
Bóng hồ nhạt ảnh lúc sương sa.
Tao nhân nuối tiếc đường thiên lý,
Tạo hóa trớ trêu tặng món quà.
MINH ĐỒNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét