Kiếp tha hương
Ta là lữ khách từ độ ấy
Bám víu vào đâu đỡ tủi hờn
Lạc loài xuôi ngược
trên đất khách
KhôNG NHÀ khống cửa bò
nguồn cơn
HậN cho thói đời nhiều tráo trở
HậN cho thói đời nhiều tráo trở
Quay mặt quay lưng buổi gặp nhau
Thê lương tang tóc bao giờ dứt
Rừng xưa mấy lượt lá thay màu
Uốn khúc dòng sông trôi chiếc lá
Từ giã mái trường gắng lên đường
Lạnh lùng tuyết đổ lên vắng
Họ cười ta khóc kiếp tha hương
Từ thuở lọt lòng chưa
biết mặt
Khoảng không gian nào
cha ở đâu
Tình thương sâu thẩm
vương hệ luy
Trên cao thượng đế có
nhiệm mầu
Thoảng xa vọng lại hồi chuông đổ
Cánh nhạn chim bằng có lắng nghe
Hoàng hôn trưóc ngõ thu bóng nhỏ
Mắt mẹ u buồn hơn sao khuya
Sông thu nưóc đục se
màu nhớ
Thăm thẳm chiều trôi nắng
có vàng
Tiếc cho một thuở nhiều
mộng mị
Trời Ấu đất Á lắm trái
ngang
Thâu canh trằn trọc đêm không ngủ
Xóm vắng êm đềm trong mắt nâu
Giang hồ bụi bám trên nếp áo
Tóc xanh điểm trắng nặng nỗi sầu
Quê hương vết sẹo hàng
trăm nhát
Có phải nơi nầy lửa
can qua
Trách aj gieo rắc bao
muôn một
Ngày nay cay đắng máu
lệ nhoà
Thanh Tâm (thầy LÊ THANH PHONG, Hòa Lan, Âu Châu)