Nói Với ĐẾN ĐI
Tôi đi tìm những của tôi
Tôi về đọ lại xem tôi thuở nào
Tôi trầm tư ... tôi hư hao
Tôi đan mười ngón tôi vào của tôi
Đã không như .. đã lở bồi
Đã thành phế tịch ... đã vùi mộ sâu
Đã khác tên đã khác màu
Đã nan y đã biển dâu mịt mùng
Về đem về nhặt có không
Về rừng núi khóc về đồng khát khô
Về tìm bia .. về xem mồ
Về nghe tịnh độ về ngu ngơ sầu
Quê hương vết khứa niềm đau
Quê mình có đó mà hầu như không
Quê người mấy chục năm ròng
Quê xưa vời vợi mịt mùng nẻo mây
Có không cuộc đổi dời nầy
Có không thương tích còn đầy khôn nguôi
Có không tàn lụi đến hồi
Có không gần lắm đất trời trùng tu
Lẽ tuần hoàn tiếp luân lưu
Lẽ đương nhiên đến cho dù cố ngăn
Lẽ ra đã bước kịp bằng
Lẽ nào không lẽ cứ ngần ấy sao
Đủ thành ác mộng hanh hao
Đủ phong ba đủ nỗi đau khôn cùng
Đủ mai sau sẽ hình dung
Đủ nghe đau nhói cả vùng tâm tư
Khép trang du ký huyễn hư
Khép hờ cửa đợi ... đang như giao mùa
Khép riêng tư ... thật vặn vừa
Khép ngăn ngỡ có mà chưa có gì
Cuộc trần đã chuyến hành di
Cuộc trăm năm cuộc từ ly âm thầm
Cuộc trở hồi cõi xa xăm
Cuộc hoàn viên hẳn riêng phần dành cho
Hành trang nhẹ hễu lên đò
Hành trình nhân loại cuộc cờ đã xong
Hành y ngôn lịnh cửu trùng
Hành hương thanh thản tới vùng thiên nhai
Hương hoa ngan ngát dặm dài
Hương xuân trở giấc từ ngày chia xa
Hương chờ hồ tưởng phôi pha
Hương xưa thầm lặng mặn mà vẹn nguyên
Miền quá khứ miền căn duyên
Miền gieo nghiệp mới hay miền thới lai
Miền thực hư miền hình hài
Miền bao la tới miền vay ân tình
Xưa nay rằng cõi nhân sinh
Xưa nay thử thách rằng rình rập bên
Xưa nay rằng vạn chông chênh
Xưa nay rằng quyết lòng bền đến đi
NhàQuê Apr 03, 2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét