Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Thơ032-Nói Với Mùa THU

Nói Với Mùa THU



Sáng ra lá Hạ hỏi thăm nhau
Vừa mới đêm thôi ... ủa lạ nào
Ai rưới màu gì lên áo nhỉ
Ngẩng đầu Thu đã đến trên cao

Chưa gặp mà ta hiểu rõ nhiều
Rằng em thanh sắc biết bao nhiêu
Ví đời qua đỉnh vào quanh mới
Còn để tầng cao nét diễm kiều

Có lần kỳ ngộ đến như mơ
Ờ phải ... nhờ em nảy ý thơ
Tập tễnh gieo vần ca ngợi lá
Đưa ta qua những ... lạ không ngờ

Cứ gần tháng Chín ta thầm đọc
Hay quá ... bài văn buổi nhập trường
Từng chữ thấm vào trong trú ngụ
Kết thành Thu đẹp biết bao thương

Trời đất sanh ra đủ bốn mùa
Quê ta chỉ có nắng và mưa
Chừng khi được ngắm em đi tới
Lộng lẫy hơn nhiều tưởng nghĩ xưa

Rằng em đem cả niềm hy vọng
Rằng vẽ tương lai bước xuống đời
Rằng lúc thăng trầm đem kiểm nghiệm
Rằng đà viên mãn cuộc rong chơi

Mỗi mùa mỗi vẻ mỗi màu riêng
Tiềm ẩn siêu siêu lẽ diệu huyền
Xin cám ơn đời lần hạnh ngộ
"Hành Trình Nhân Loại" được hoàn viên


NhàQuê Ngày 31 tháng 7 năm 2015 

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

NNT007- Chùm Thơ Ngắn CÚC HƯƠNG

Chùm Thơ Ngắn CÚC HƯƠNG:




Mai về...

*

mai về...nghiêng bóng bên sông
tự mình soi lại đục trong đời mình
tắm hồn trước ánh bình minh 
gội sầu vạn cổ...
buông tình trôi xa...

mai về...hỏi lá hỏi hoa
hỏi dòng lục bát ...nhạt nhòa vì đâu

hỏi câu định mệnh thêm sầu
hỏi hoàng hôn...nước qua cầu về không

mai nầy...
nghiêng bóng bên sông
tự mình soi lại đục trong đời mình...

CÚC HƯƠNG, Cần Thơ 29/7/2015



><><><


* * *

bâng khuâng...dưới quán lều che tạm
khách lạ ...
chừng như cũng chạnh lòng
sương lạnh...
gió luồn qua vách lá
đêm dài
canh lạc...nhớ mênh mông...
giọng buồn ca cổ...vương phiền muộn
tiếng nhạn xa sầu chuyện thế nhân
quanh đây...
bao cảnh đời cơ nhỡ
say với trăng thơ được mấy lần...

* * *


cúc nhớ ai...lay động trước thềm
nhẹ nhàng hương tỏa dưới trăng đêm
bâng khuâng ...mấy nhánh sương còn mọng
lặng lẽ đôi cành gió thoảng êm...
ấp ủ hồn thu...tìm giấc ngủ
nâng niu tình mộng ...gối mơ hiền
người ơi...mai có về thăm lại
hoa vẫn ngời duyên những cánh mềm...


><><><><


*

tìm nhau ...đã mấy trăm năm
trăng nghiêng bóng chỗ anh nằm thuở xưa
giọt sương ...hóa đá đêm mơ
bao mùa xanh rụng...vẫn mờ mịt tăm
vết đau này ...tự ngàn năm
giữa dòng tâm thức
âm thầm lãng du...
đầu non mây trắng hững hờ
cố hương xa thẳm
mịt mờ hơi sương...
hiểu ra...
tất cả vô thường
khôn cùng nguồn cội...yêu thương chảy tràn
vô chung ...vô thủy anh nằm
nơi đâu đừng hỏi trăm năm sẽ về
mơ màng muôn kiếp nhiêu khê
mây xa xăm...
chớ hẹn thề đầu non...


*


anh về lại vườn xưa
người đàn ông của đất
xa phồn hoa vật chất
em như gần anh hơn...
những chuỗi ngày lang bạt
đem bón hết cho cây
tiễn quãng đời bụi cát
ta nhìn về tương lai...
một ngày...một ngày yêu
vơi dần nỗi quạnh hiu
vườn thu tràn hương cúc
gió đưa vầng trăng treo...



><><><><


thu này...nhớ lắm thu xưa
bâng khuâng cành lá...ru đưa nhạc buồn
chuông chiều ...vọng tiếng trong sương
thương màu khói quyện chân đường mây xa
mộng đời nửa giấc trôi qua
xuân xanh một thoáng
giờ ta với mình...
ra vào hai mảnh sinh linh
thăng trầm thế thái ...nhân tình thiếu chi...
ngày nào rũ áo ra đi
mong nhau mấy giọt từ ly... lặng thầm
là...tròn chút nghĩa trăm năm
là duyên ân ái...sắt cầm...trả xong!



***


óc tim mòn mỏi rồi ư
dậy thôi....
nửa bóng trăng thu bên cầu...
mỗi dòng thơ ...mỗi lần đau
một ngày xa...một ngày sầu tương tư
thà là trăng... thực thực hư 
thà tôi...ghềnh đá sóng dư gió thừa
thà như ngọn trúc gió đùa 
hồn nhiên trêu ánh sao thưa lưng trời...
thà như cánh nhạn ngang đời
thét đau xé ruột ...rồi thôi biệt ngàn...
muốn tìm ....một chút bình an
bỗng ôm lấy mảnh trăng vàng đơn côi
vì sao lặng lẽ trăng ơi...
vì sao 
nửa bóng chơi vơi bên cầu....

***

hỏi gì...
*
nhánh sương ...ôm vạt cỏ mềm
chiều đi nhè nhẹ qua thềm thu xưa
vườn ai ...
giọt nắng đung đưa
lòng ai ...
vàng võ mấy mùa thơ xa
dáng ai ...
nghiêng dưới dương tà 
vần ai run rẩy... 
rơi là đà rơi...
lá buông úa mảng tơ trời
đâu đây ..chuông vọng bên đời hư không
có người...đứng trước mênh mông
hỏi gì ...
mắt ướt vời trông cuối ngàn...


****


mấy nhịp trần ơi...
*
nhịp triều...lên xuống đầy vơi
nhịp lòng...theo sóng xa khơi nổi chìm
trùng dương ôm một bóng thuyền
bến bờ thăm thẳm 
trắng miền yêu xưa...
hoàng hôn ...
xuống tự bao giờ
lặng nhìn bóng nước dật dờ...miên man
thương đôi chim vỗ không gian
thương mây phiêu dạt
bẽ bàng...
đơn côi...
nhịp triều...lên xuống đầy vơi
nhịp lòng theo sóng... 
xa khơi... 
nổi chìm...


***


có người...
*
có người... nhặt nắng rơi chiều
để dành ủ ấm đìu hiu cuối ngày...
một phần ...gửi nắng theo mây
sưởi lòng người ấy... dạn dày phong sương
có người...
không nhớ không thương
vì sao...
buồn dõi trắng đường chim xa
có người ...bình thản như là
vì sao... lục bát nhạt nhòa thơ đau
là thế đó...
chẳng vì sao
có người vẫn hỏi
về đâu bóng đời...



***


chẳng hiểu vì sao
*
cửa đông mở đuổi buồn bay
cửa tây...buồn lẻn theo mây buồn vào
hỏi lòng...chẳng hiểu vì sao
nắng chiều mấy sợi nhạt màu vô tâm...
đa đoan...đi nốt cuộc trần 
sóng phù du dạt bến trầm bến mê...
trăm năm...chỉ một lối về
thương mình chiếc bóng sơn khê đầu ghềnh...
quên rồi nhớ...nhớ rồi quên
rủ nhau cuồn cuộn sầu lên mắt sầu...
hỏi lòng...
chẳng hiểu vì sao
nắng chiều mấy sợi 
nhạt màu vô tâm....


***


lòng cát
*
mưa qua bờ cát trôi đi
cát theo về biển
nghĩ gì cát ơi...
thầm thì...cát dõi ngoài khơi
thương con sóng nhỏ ...chơi vơi tìm bờ
cát thương biển...lúc sương mờ
bạc đầu sóng hỡi... đợi chờ ai đây
biển chiều như tỉnh như say 
với hôn những ánh sao gầy xa xăm...
cát thương biển... lúc lặng thầm
lúc gào xé ruột...cát nằm rưng rưng
buồn vui...không biết bao lần
lặng nghe lòng biển
ngập ngừng cát trôi...
than ôi...cát phải đi rồi
nước buồn đem cát dập vùi...vì đâu
nơi xa...
cát vẫn âu sầu
vẫn thương lòng biển
dạt dào...
miên man...


***


nhạt nhòa...
*
hoa gầy...ôm dấu chim xa
lặng thầm lòng nước
nhạt nhòa duyên mây...
buồn...như lãng đãng về đây
vì đâu ngọn gió cuối ngày cát bay...
liêu xiêu nửa mảnh trăng gầy
bóng nhàn nhạt vói..ngàn mây lưng đồi
tôi tìm gì nữa...xa xôi
thời gian...người ấy quên rồi vườn thu
lối xưa...giờ cũng mịt mù
trăng xưa...giờ tự buồn ru nửa vầng
có gì trằn trọc giấc nồng
trở mình ...mới biết sầu mông mênh là...
hoa gầy...ôm dấu chim xa
lặng thầm lòng nước
nhạt nhòa duyên mây...


***


e là...
*
muốn chôn nhau ...tận đáy lòng
e là lục bát đứng dòng không xuôi...
muốn thiêu rụi ...chút tình côi
e là bướm mộng buồn tôi không về...
làm sao ...với mảnh trăng thề
làm sao...với những não nề tình ơi...
tình rằng nước chảy bèo trôi
buông thì tê tái
ôm ôi...cũng rầu
bốn mùa...là bốn sắc màu
thôi thì...đem bán cái sầu mua vui
có ai ...mua giúp dùm tôi
hoa xuân ngời nét tinh khôi nhé người
hay là...phượng đỏ rực trời
mơ màng lơi lả mấy lời ve êm
hay là... thu lá rơi thềm
vườn hoa cúc tỏa hương mềm như mơ
hay là...rét buốt như tờ
đông sang trụi lá...hững hờ trăng trôi
có ai... 
mua giúp dùm tôi
bốn mùa là bốn sắc đời...
thơ duyên...


***


khóc đi tôi ơi...
*
cánh cò bình thản làm sao...
người sau, trước một con trâu đi cày...
dân quê tôi vẫn miệt mài
mồ hôi đổi bát cơm đầy bình yên...
tôi...mùa chữ nghĩa lem nhem
gieo nhầm hạt giống sượng đen xuống đồng
lao đao...trí nảo quay vòng
mơ hồ...
không có...có không chẳng tường
giờ thêm ... trĩu nặng sầu tương
mỉa mai ơi
ngẫm mình thương phận mình...
mái ngoài...mấy giọt lung linh 
tưởng nhầm đá quý nguyên sinh đất trời...
gió đưa nhẹ... nước rơi rồi...
tôi như xé ruột...ngậm ngùi đau hơn
có không...
không có chẳng tường
mỉa mai ơi...
ngẫm mình thương phận mình...



CÚC HƯƠNG (Nguyễn Ngọc Thúy, Cần Thơ)

Visitor Map

web stats
Bản Đồ Hành Chánh Ba Tri
Photobucket Photobucket
Không Ảnh Thị Trấn Ba Tri
Photobucket
Photobucket