Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

LTC006- Đêm Dài Sắp Sáng

Đêm dài sắp sáng

Đất phù sa bồi vườn xanh bát ngát
Muối Ba Tri mà mượt sóng tình quê
Quê Cái Mơn cành trĩu trái xum xuê
Dừa tráng bánh Mỹ Lồng ôi ngọt lịm

Bao sợi nhớ sợi thương luôn hiện diện
Kiến Hoà nay loang lổ vết tường rêu
Thành im lìm chiến mã lạc tình yêu
Sai lỡ nhịp , thanh âm xưa vẫn sáng

Yên cương chiếu nguyên trinh màu hùng tráng
Cánh mai rừng vai máng áo hiên ngang
" Dậy mà đi " vó ngưa nhịp vang vang
Ngời chói rạng đuốc thiêng ngày xum họp

Trăng đầy ngõ rừng cờ bay bóng rợp
Thuyền lướt nhanh sống dậy cánh buồm mơ
Thành quách cũ giăng tơ chờ dũng sĩ
Sương mai vờn thỏ thẻ tiếng loa thơ

Hoa Chanh

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

LTC005- Ba Tri Niềm Nhớ Không Tên

Ba Tri niềm nhớ không tên

Paris vào mùa nắng ấm . Mỗi độ Hè về từ trẻ em đến người trọng tuổi ai ai cũng đều tỏ ra rất dễ chịu và thoải mái .Có lẽ sau những năm tháng u sầu cùng mưa Thu và cái mùa Đông gía buốt đã khiến cho người người thật hân hoan khi có ông mặt trời hiện diện thật lâu trong những ngày Hè . Ta có dịp thân thiện hơn với người hàng xóm vì câu chuyện mở đầu trong ngày thường là : hôm qua Anh ( chị , em) có xem trận đá banh giữa ......và ...... tiếp sau đó là những lời bàn về nhũng cầu thủ , về những cú đá tuyệt vời....

Thường vào Hè là mùa tranh giải thể thao nhộn nhịp . Khoảng bốn năm một lần người ta lại tổ chức những trận túc cầu quốc tế . Những cầu thủ đi tranh giải cho bất cứ một quốc gia nào cũng đều được săn sóc kỹ lưỡng về chế độ dinh dưỡng cũng như về mặt tinh thần . Đội nào cũng muốn giành phần thắng nên các huấn luyện viện " o gà " kỹ lắm !. Ngay cả sân để tập dợt cũng như sân diễn ra trận đấu đều đúng tiêu chuẩn quốc tế với những kích thước đúng đắn được bao phủ bởi lớp thảm cỏ mượt mà ...

Mình vòng vo dài vòng văn tự bởi vì khi nhìn các cầu thủ sau màn dự đấu, sự thắng thua đã làm cho kẻ khóc người cười . Lòng tôi nao nao hồi tưởng nhớ về một khoảng đời xa xưa ...
.
Năm ấy mình còn rất trẻ .Ra trường làm cô giáo với bầu nhiệt huyết tràn đầy . Bước đầu đời tránh sao sự lo âu hồi hộp , nhưng thật là duyên may hạnh ngộ với Ba Tri , một quận lỵ xa xôi mà người ta đồn rằng ấy là nơi nước mặn đồng chua , khi chân ướt chân ráo bước đến mấy ai tránh khỏi sự ngại ngùng bỡ ngỡ .Nhưng những khắc khoải ấy được nhanh chóng xóa tan để thay vào đó niềm hân hoan khó tả khi mình được ban giám hiệu và đàn Anh Chị đồng nghiệp tiếp đón thật ân cần .

Năm tháng dần trôi ...có biết bao câu chuyện quẩn quanh trong nghề nghiệp đôi khi cười ra nước mắt mà lắm lúc cũng nhiều sự việc rất đỗi đắng cay. Mình lấy niềm vui làm hành trang tiến bước và những nỗi buồn mỗi lần gặp phải mình cố phấn đấu hơn để vượt chông gai lướt qua .Sự can đảm ấy có được một phần là do tấm lòng của những em học trò sống trong làng mạc đơn sơ bình dị mà trái tim thật là nhơn hậu đã cho mình những tấm tình người ấm áp vô biên .

Mùa Xuân năm ấy ....Trường trung học Ba Tri được mời tranh giải đá banh cùng trường trung học Mỹ Lồng . Thầy H là trưởng ban thể thao sẽ phụ trách dẫn đội banh thi đấu . Trong đội tuyển của trường có rất nhiều em là học trò của mình , chúng rủ nhau đến nhà và mời mình đi xem buổi tập dợt trước khi ra quân .

Sân tập là một cánh đồng trơ gốc rạ . Vì gần Tết sau vụ mùa có nơi người dân lên liếp trồng dưa hấu . Còn người dư dả hơn thì đất ruộng bỏ trống chờ mùa mưa mới cày cấy cho vụ mùa sau . Thương thiệt là thương học trò ở quê thời ấy , hầu hết chúng đều "xuống sân " với những bước chân trần . Thử mà tưởng tượng xem , gốc rạ khô đâm vào chân , không quen sẽ bị rướm máu như bị kim châm .Đau thấu trời xanh !. Ấy vậy mà khi nghe tiếng cổ vũ reo hò của các bạn chung quanh , đội tuyển Ba Tri xông xáo lừa banh có thua gì những đội banh chuyên nghiệp !

Hôm ấy . Đúng vào ngày ra quân......Thầy trưởng ban thể thao bận việc gia đình không thể nào hướng dẫn đội banh của trường lên Mỹ Lồng thi đấu . Các em học sinh của đội banh cùng những cổ động viên nhao nháo lên, có đứa muốn mếu vì sợ rằng sẽ bị bỏ cuộc . Ban giám hiệu và các em đại diện khẩn cấp hội ý. Bỗng một đám đông học trò ào ạt kéo đến bên mình và đồng thanh hô to: Hoan hô cô C. Ban giám hiệu đã đồng ý mời cô đại diện cho trường Ba Tri mình dẫn tụi em đi thi đấu . Úy mèn đét ơi !!! Tôi hết cả hồn và có lẽ là gương mặt mình lúc nầy trông buồn cười lắm, nếu so với tàu lá thì có lẽ da mình bấy giờ chắc chắn là tái xanh hơn .

Nhưng khi nghe lời khẩn khoản của đám học trò dễ thương, mình không đành lòng từ chối . Mà nhận thì cũng hơi "teo ". Nói có trời đất minh chứng, thiệt tình hồi nhỏ đến giờ mình có xem qua vài lần thiên hạ tập đá banh trong sân vận động ở Bến Tre, xem cho qua thời giờ trong khi chờ tập thể dục do cô Ất làm chủ nhiệm . Mình chỉ thấy họ giành banh đá qua đá lại chứ còn luật lệ mình có biết tí gì đâu ! Thôi thì may rủi phú cho trời . Hy vọng mọi tốt lành sẽ đến cho đội nhà .

Thấy trò chúng tôi chuẩn bị lên đường . Thời mới đổi đời nên củi quế gạo châu , không nên thắc mắc đòi hỏi nên , đành tự túc mà đi . Nghĩ lại mà thương vô cùng đám học trò chơn chất của mình . Dưới cái nắng gay gắt ban trưa mà thầy trò hè hụi chở nhau trên những chiếc xe đạp cũ kỷ . Thương nhứt là những cổ động viên hầu hết là những đứa con gái dễ thương, dù những đôi má đỏ ửng vì nắng táp , mồ hôi nhễ nhại mà vẫn cố đạp cho xe lăn bánh đều đặn để theo kịp đám con trai . Các em gái thật là chu đáo, chúng cụ bị chở theo những thứ giải khát dù toàn là cây nhà lá vườn: nào mận, nào chanh, nào mía, nào củ sắn vừa mới nhổ lên nhai nghe giòn rụm.....Ôi Khoan khoái làm sao trong lúc cổ khô mệt mỏi như vầy những quả trái quê hương nghe thật đậm đà hương vị thân thương .

Đoàn xe đap cọc cạch lăn bánh , vất vả lắm chúng mình mới đến được điểm hẹn .Đó là sân trường trung học Mỹ Lồng . Để cho các em trong đội banh được nghĩ ngơi hồi sức khoảng hai mươi phút . Giờ đây , chúng tôi đã sẳn sàng xuất trận ra quân . Phía đội banh Mỹ Lồng có các thầy theo ủng hộ . Trọng tài là hai thầy đến từ Giồng Trôm . Thật tình mà nói , người ta thường ví những người có máu ham thích thể thao hầu hết họ đều có tinh thấn thượng võ cao , nhưng trong sân đấu hôm nay ôi sao mà tréo ngoe ngược ngạo!.

Mình thì chẳng biết ất giáp gì về luật chơi banh, hơn nữa mình lại là phái nữ nên cả "trọng tài và huấn luyện viên" của hội Mỹ Lồng toa rập nhau để " ăn hiếp " đội Ba Tri . Nhiều lần bị bắt lỗi ức oan . Cả đội banh lẫn đám học trò cổ động viên của mình tức tối khiếu nại :

- Tụi nó phạm luật : "Me" nhiều lần mà trọng tài không phạt sao cô không phản đối . Đòi phạt "Me" đi cô! tụi nó chơi xấu và ăn gian quá !

Tôi ngẩn tò te và láp giáp một mình ; tại sao đá banh chơi xấu mà phải phạt bằng me? Mà phạt mấy ký một lần?

Bỗng bầu không khí sôi động bị phá tan bởi vang vang một chuỗi cười ròn rã của một bác ngồi bên cạnh tôi, bác ấy rất thích coi đá banh nên chịu khó đội nắng ra đây

- Đám học trò của Ba Tri có lý vì Đội Mỹ Lồng ăn gian dùng tay để giành banh đó cô giáo ơi !

Mình vỡ lẽ mới hiểu ra : " me " là nói trại của từ " main " . Bó tay !

Nhưng trời thương người ngay thế yếu ( chỉ yếu kém hiểu biết về luật lệ chơi banh thôi à nha ) , nhưng bù lại sự quyết tâm và tinh thần đoàn kết dâng cao đã giúp cho các cầu thủ Ba Tri thắng cuộc với chỉ số 2-0 . Đội tuyển Mỹ Lồng đành ôm banh về nhà ... nghiên cứu . Hen sẽ rửa hận lần sau..

Thầy trò chúng tôi khăn gói trực chỉ Ba Tri quận . Tuy rằng hơi mệt vì cố sức trong trận đấu nhưng trong đoàn luôn vang động tiếng nói cười rôm rả . Dù con đường dài long chong đầy ổ gà sỏi đá ;nhưng hình như chúng tôi đã quên đi những muộn phiền trong trận tranh hùng . Trong giây phút nầy thầy trò thật thoải mái hân hoan để cùng nhau hít thở bầu không khí thơm lành dịu mát của hương quê . Mặt trời chiều len lén núp sau những đám mây thong thả chờ trăng . Những cánh đồng hai bên đường hôm nay trông thân thương lạ !. Tự dưng mình nghe một niềm vui khó tả len nhẹ vào hồn ...

Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn bên bờ sông Seine . Gió tung tăng thổi sóng lao xao bì bõm vỗ vào bờ .Hình ảnh ấy khiến mình cảm thấy nao lòng biển nhớ Ba Tri . Lớp bụi thời gian dù đã hơn ba mươi năm vô tình bao phủ theo những hối hả của cuộc sống đời thường . Nhưng trong tôi mỗi khi tìm về quá khứ vẫn nhớ vẫn thương những kỷ niệm buồn vui của một thời êm đềm được làm cô giáo nơi quận Ba Tri .

Xin vẫy tay chào: Giồng Bông , Giồng Nhàn., Tân Thủy ..Tạm biệt nhé Ba Tri yêu mến . Dù phượng trường xưa có già thêm vì nhuốm nhiều phong sương . Nhưng tim phượng luôn hồng khi mà vị mật hương xưa vẫn luôn ngọt ngào thoang thoáng bâng khuâng....


Ôi ! Ba Tri phượng hồng ươm sắc thắm
Ta mênh mang niềm nhớ rủ nhau về
Người xa xăm vẫn còn tương tư phố
Nghe rưng rưng lời hẹn sẽ về thăm

Hoa Chanh (Lưu Thị Chiêu)

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

LTC004- Trĩu Đầy Kỷ Niệm

Giây Phút Bình Yên

Nữa cũng chẳng vui, thôi cũng buồn.
Nghe thì nghịch lý, ngẫm càng thương
Bao năm trầm bổng trên sàn diễn,
Mấy lúc hồn nhiên dưới hậu trường.
Bình thản, trơn tru câu hoan lộ
Vô tư, suôn sẻ khúc cương thường
Phải chăng được vậy là tiên giới?
Hà tất bôn ba để chán chường.

Phan Hữu Dương

><><><><><><><

Ông Giáo Về Hưu

Tặng PHD

Một đời dạy học: Bốn mươi năm
Phút chốc về hưu! Trọn kiếp tằm!
Dạy Tiểu, dạy Trung: Anh với Pháp
Làm thầy, làm Hiệu: Hán rồi Văn
Tiếng thơ gợi nhớ đời dâu bể
Men rượu vờ quên chuyện thế nhân
Bao khách sang sông... đời vạn nẻo
Chạnh lòng như thiếu kẻ tri âm!

T Thu


Tạm họa: Ông Giáo về Hưu

Vào cuộc trần ai sáu chục năm
Bốn mươi mùa Hạ nghiệp tơ tằm.
Môn Anh chưa trọn sang môn Pháp,
Lớp Hán còn vương nhớ lớp Văn
Viết tạm câu thơ cho thế hệ
Tiêu dần tuổi tác với tha nhân
Sang sông, có hỏi ông đò ấy
Tri kỷ ai người đến phối âm?

Phan Hữu


Kính họa: Tiễn Thầy Về Hưu

Một mái chèo buông: Bốn chục năm
Thoáng như giấc điệp kiếp ươm tằm!
Pháp, Anh đưa khách sang bờ mộng
Hán, Việt khơi hồn động nét Văn
Nước bạc sầu vương chân lữ thứ
Rượu nồng hoài cảm ý thi nhân
Tà dương bến vắng ông đò ấy
Sóng vỗ đôi bờ mãi vọng âm.

Minh Thu



Nỗi Lòng

(Họa Nguội)

Ngày lại ngày qua năm tiếp năm
Ăn dâu xứ lạ khổ thân tằm
Bao phen cõng tuyết: mơ miền nắng
Mấy lượt qua trường: nhớ chốn văn
Ðâu quản hơi tàn thân thất quốc
Cam đành xa xứ kiếp thuyền nhân
Ơn đời trót nhận làm sao trả ?
Xin lắng nghe người mỗi sắc âm!

NhàQuê


><><><><><><><><

40 Năm Dạy Học

Gắn bó trước sau một mái trường
Cả đời dạy học , tóc pha sương!
Bốn mươi năm chẳn: nhiều nông nổi
Ba điểm trường qua: lắm vấn vương! (*)
Dâu bể cuộc đời: thôi...lại nữa
Tâm tình số phận: giận...rồi thương!
Ðưa đò đã mỏi tay chèo chống
Vẫn mộng mơ đời lắm sắc hương...

T Thu

(*) trường đình, trường cũ, trường hiện nay



Họa bài: 40 Năm Dạy Học

4 Năm Về Hưu

Ðiền viên lẽo đẽo bốn năm trường,
Góc vắng soi mình bạc khói sương.
Nghĩ đã chia tay đời dạy học
Sao còn nấn ná kiếp tơ vương!
Nhân tình lắm lúc nghe chua xót
Thế sự bao lần cảm tiếc thương!
Cũng nguyện tấc hơi giờ phút cuối
Chút phần bé nhỏ với quê hương?

Tháng mười 2004
Phan Hữu Dương


Kính họa:

Dư Hương Trường Cũ

Nối gót Thầy Cô: Trở lại trường
Thuở mùa xanh biếc đến thu sương.
Sông xưa nước đổi đưa dòng khuất
Mái cũ người thay để khói vương.
Số phận nổi chìm bao khúc cảm
Tình trần ngân lặng mấy cung thương!
Tiếng tơ day dứt hồn nhân thế
Còn có bao giờ đượm chút hương?

Tháng 10/2004
Minh Thu


Họa vận: 40 Năm Dạy Học

Thắm thoát bốn mươi, vẫn một trường.
Dốc lòng dạy học phải phong sương.
Bao năm xuôi ngược nhiều nông nổi.
Lắm lúc phong trần phải vấn vương.
Thời thế, thế thời, thời phải thế.
Giận thương, thương giận, giận rồi thương.
Ðưa đò: cái nghiệp luôn chèo chống.
Mơ ước cho đời mãi sắc hương.

Trương Văn Châu


Gắn bó chưa lâu một mái trường.
Nửa đời dạy học lắm phong sương.
Lênh đênh, xuôi ngược nhiều nơi đến.
Tha thiết, trước sau một mối vương.
Số phận đổi dời đành phải chịu.
Cuộc đời chìm nổi nghĩ mà thương.
Ðắng cay cái nghiệp đưa đò ấy.
Gắng điểm cho đời luôn sắc hương.

Ðào Thị Mai



Trĩu đầy kỷ niệm

Ngừng ngập luyến lưu xa ngôi trường
Giọt buồn hoà lẫn giọt mai sương
Đọng bờ mi ướt nhoà điểm đến
Trĩu đầy kỹ niệm mãi vấn vương
Tha hương nhớ lắm Ba Tri quận
Thương trò thương lớp thương người thương
Rời bến xa đò se lòng thắt
Trời chiều xế bóng đậm dư hương

Lưu thị Chiêu


Visitor Map

web stats
Bản Đồ Hành Chánh Ba Tri
Photobucket Photobucket
Không Ảnh Thị Trấn Ba Tri
Photobucket
Photobucket