Theo bước chân Lữ Khách TRẦN VĂN THU qua Miền Trung Nước Việt
Thu Tran
September 19 ·
HUẾ
---
Huế đẹp , Huế thơ , Huế của ta
Hoàng thành còn đợi khách phương xa
Sông Hương lờ lững bên bờ mộng
Núi Ngự trầm tư dưới nắng tà !
Thiên Mụ bảy tầng thân cổ kính
Tràng Tiền mấy nhịp dáng kiêu sa !
Đông Ba chợ vẫn còn đông khách
Vĩ Dạ tình xưa vẫn đậm đà ???
T.THU
CHÙA THIÊN MỤ
------------
Bên cạnh sông Hương nước lững lờ
Cảnh chùa Thiên Mụ thật nên thơ!
Bảy tầng bửu tháp ngời công đức
Một tiếng chuông chùa tỉnh giấc mơ
Núi Ngự trầm tư như tĩnh tọa
Sông Hương lơi lả gạ văn thơ !
" Ai ra xứ Huế thì ra " nớ
Vẫn nhớ chùa Thiên Mụ đến giờ !
T.THU
Thu Tran
September 22 at 7:28pm ·
NHỚ HUẾ
-------
Lâu lắm , ta còn nhớ cố đô
Kể từ hôm nớ , đến bây chừ !
Đôi khi nhắm mắt như còn thấy
Huế đẹp , Huế buồn , Huế mộng mơ !
x
Hoàng thành cổ kính đứng uy nghiêm
Nhưng vẫn trầm tư , lắm nỗi niềm !
Mặt nước Tịnh Tâm còn gợn sóng
Ngọ môn in bóng thuở hoàng kim !
x
Đến Huế để xem được những lăng
Này đây Minh Mạng rộng thênh thang
Này đây Tự Đức thêm hoành tráng
Khải Định cách tân thật rỡ ràng !
x
Nhưng sao không thấy mộ Gia Long ?
Chẳng lẽ người quên cả tổ tông !
Sáng lập mười ba triều Nguyễn tộc
Hay là muốn dấu mộ cha ông ? !
x
Hoàng thành , lăng tẩm để mà chi ?
Công đức Nguyễn triều sử sách ghi :
Rước giặc ngoại bang : Xiêm với Pháp
Uy nghi , hoành tráng ...để làm gì ???
x
Du khách đi tìm dấu vết xưa
Nghe như phảng phất chút hương thừa
Một thời nhung lụa , đời vua chúa
Cảnh cũ , người xưa ...phủ bụi mờ !!!
T.THU
00000000000000000
Thu Tran
September 24 at 7:21pm ·
ĐÀ NẲNG
-------
CẦU QUAY ĐÀ NẲNG
-------
Ta lặng ngắm cầu quay
Trên dòng sông Hàn đấy
Nửa đêm ta thức dậy
Thấy Cầu Quay : quay , quay ...!
x
Cầu đang nối đôi bờ
Như đang nối ước mơ
Bỗng biến thành kẻ hở
Ngăn đôi bờ , bơ vơ ...
x
Ôi ! Có những ước mơ
Dẫu đã thành hiện tực
Trong lòng còn rạn nứt
Cũng có lúc cách chia !
x
Như có những đêm khuya
Ta giật mình thao thức
Thấy có gì ray rức
Cầu đời như cách chia !
x
Tình yêu anh và em
Đâu phải luôn trọn vẹn
Cũng có hồi đứt đoạn
Như cầu quay nửa đêm !
x
Nhưng đời luôn tiếp diễn
Dẫu có nhiều dâu biển
Cầu quay lại nối liền
Để mọi điều luân chuyển
Như xưa ....!
Em ơi !!!
T.THU
BIỂN ĐÀ NẲNG
----
Ai đi Đà Nẳng mới quay về
Nhớ mãi Nam Ô với Mỹ Khê
Thuyền thúng , thuyền nan chiều diễu biển
Tàu buôn , tàu cá sớm xa quê
Đảo xa , kẻ cướp còn toan tính
Phố thị , dân ta vẫn bộn bề
Non nước , biển Đông , không thể cắt
Nghìn năm son sắt một lời thề !
T.THU
NHỚ ĐÀ NẲNG
-----
Đà Nẳng yêu ơi lại nhớ em
Xa xôi , non nước biết đâu tìm ?
Bên nhau dù chỉ đôi ngày ấy
Nhưng bóng hình em mãi ở tim !
x
Anh đã tìm em cạnh biển khơi
Nam Ô rồi đến Mỹ Khê chơi
Phẳng phiu bãi cát : làn da trắng
Cảm nắng trời thu , sóng lả lơi !
x
Này đây non nước Ngũ Hành Sơn
Nghề đá gần xa nổi tiếng đồn
Thạch động cao , sâu bên vách núi
Huyền Không , Thiên đạo , Địa âm môn ....
x
Cầu mới , nhà cao ...đã mọc đầy
Đi qua , phải nhớ đến cầu quay
Nửa đêm há miệng , thông dòng nước
Hành chánh , tòa nhà mới dựng xây ...
x
Đà Nẳng yêu ơi ! rất nhớ em
Quên sao người đẹp rực hoa đèn !
Hẹn ngày tái ngộ ta say đắm
Để ngắm em từng mỗi nét duyên !
T.THU
>>>>>>>>>>>>>>
Thu Tran
September 29 at 7:16pm ·
HỘI AN
----
Ta đã dừng chân ở Hội An
Phố xưa đi bộ tịch tình tang
Người Hoa , người Nhật giờ đâu hết
Chỉ thấy Tây , Đầm diễu phố sang !
T.THU
<<<<<<<<<<<<<<
NHÀ THỜ LAVANG
---------
Dừng chân thăm La Vang
Thấy đức mẹ Việt Nam
Hiền hòa mà cao cả
Mặc quốc phục đường hoàng !
T.Thu
Đức Mẹ La Vang
-------
Độc đáo thay La vang
Ảnh đức Mẹ Vi ệt Nam
Trên gác chuông cao ngât
Để nhìn khắp nhân gia !
x
Mẹ Việt Nam đảm đang
Mẹ Việt Nam anh hùng
Hóa thân thành đức Mẹ
Lồng lộng trời La Vang !
x
Ôi ! Đứ Mẹ La Vang
Ôi ! Đứ Mẹ Việt Nam
Xin Người hằng cứu giúp
Cho quốc thái dân an
T.THU
QUA CẦU HIỀN LƯƠNG
----
Đi qua cầu Hiền Lương
Nhớ một thời nhiểu nhương
Chia hai miền Nam Bắc
Biết bao lá đau thương !
x
Cầu vẫn vẻ hiền lương
Bến Hải hay sông Hương ?
Đã qua thời khói lửa
Vẫn gợi những tang thương ! !!
T.THU
oooooooooooooooo
Thu Tran
October 7 at 7:01pm ·
NHỚ PHONG NHA
--------
Ôi Phong Nha ! Phong Nha !
Nơi ta đã đi qua
Nhưng vẫn còn muốn đến !
Phong Nha ơi xin hẹn
Đến một ngày ta sẽ đến tìm em
Để thấy em trong dáng vẻ êm đềm
Ánh mắt biếc như sóng tình biển thắm!
Phong Nha ơi ! ta đã từng say đắm
Ngắm em yêu trong ánh nắng thu vàng
Em yêu kiều , diễm lệ , đài trang
Em phú quí , cao sang , rạng rỡ ....
Em yêu ơi ! làm sao ta không nhớ
Dáng em yêu những thạch nhũ diễm kiều
Hồn em sâu những hang động thân yêu
Trong tơ tưởng chứa bao điều kỳ vĩ
Tâm hồn em còn những điều thần bí
Chứa chan nhiều những nguyên lý cao siêu
Chưa tìm ra , ta càng quí , càng yêu
Càng tọc mạch , nâng niu , say đắm
Phong Nha ơi ! hãy để yên ta ngắm
Dáng em yêu lồng lộng , kiêu sa
Bờ cát phẳng , ôi ! làn da trinh trắng
Ôi ! áo xiêm giữa trời thu rực nắng
Áo gấm thêu trần thạch nhũ muôn hoa
Ôi ! " nhất dáng , nhì da , thứ ba là mode "
Sao em yêu tốt cả mọi bề!
Khiến lòng ta ngây ngất , say mê
Phong Nha hỡi ! ta thề yêu em mãi ....!!!
T.THU
ZZZZZZZZZZZZZZZZ
Thu Tran
October 11 at 7:03pm ·
ĐÀ LẠT
----
LANGBIANG
----
Langbiang ! LANGBIANG !
Anh vẫn yêu nàng
Muôn thuở cõi trần gian
Khi hóa thân
Thành những đôi tình nhân
Không phân tuổi tác .
x
Trên đỉnh non cao
Mây núi chập chùng
Có hai chúng mình
Những Langbiang mới !
Không lạc lối trong tình yêu
Không chấp nhận những điều dang dở
x
Em yêu ơi hãy nhớ
Có rừng núi linh thiêng
Hãy chứng cho chúng ta một lời nguyền
Suốt đời gắn bó
Như thung lũng trăm năm còn đó
Như mây trời ôm ấp đỉnh non cao
Lang Biang ơi ! Lang Biang ơi !
Ta nhớ mãi hôm nào ....!!!
T.THU
DATANLA ( Đà Lạt )
------
Datanla ! Datanla !
Thác nước trắng xóa
Uy lực thay tạo hóa ra tay
Vách khe , hố thẳm , suối dài
Núi cao , rừng rậm ...cảnh say lòng người !
Datanla ơi ! Datanla ơi !
Ngân nga nhạc thác , mây trời vấn vương !
II
Trượt xe lạc giữa mê cung
Tròng trành , nghiêng ngả ,quay cuồng suối khe
Lặng yên một cõi đi về
Datanla ơi ! đã say mê lòng người !
T.THU
THÁC PRENN ( Đà lạt )
-----------
Prenn ....! Prenn....!
Anh và Em
Ta yêu nhau đến răng long , đầu bạc
Có đất trời Đà Lạt chứng ghi
Xưa ta đã đi
Giờ ta lại đến
Tình yêu không lay chuyển
Sao thác Prenn lại biến dạng đi
Còn đâu dòng thác trên cao
Trắng xóa ào ào đổ xuống
" Như dãi ngân hà tuột khỏi mây "
Giờ sao Prenn đục ngầu thế đấy
Sao xưa trong mà nay đục vậy ?
Phải chăng cuộc đời làm dấy những bùn nhơ ? !
Prenn yêu ơi ! Ta thật không ngờ ....!!!
T.THU
ĐƯỜNG VỀ ĐÀLẠT
-------
Từ Prenn trở về đây
Ta đi trong mây
Hàng thông trong mưa bay
Như đứng chờ ai ủ rũ
Ghen với núi mây ấp ủ ?
Ghen với mình đầu đủ có đôi ?
Thông không reo , lặng đứng bên đồi
Thấy ta thỏa lại đâm chồi hạnh phúc
Sống ung dung và tâm như nhất ....
Khi trời đất đổi thay
Prenn ơi !
Xưa và nay ....?!?!?! ....
T.THU
DẠO ĐÀLẠT BẰNG XE MÁY MƯỚN
--------------
Ta dạo quanh đây đó
Giữa đồi núi , suối khe
Thành phố sương mù lãng đãng mây che
Bằng xe máy mướn !!!
x
Ta đèo nhau sung sướng
Và ngoạn , thưởng cảnh quan
Đây Labiang
Đỉnh núi cao hơn hai ngàn mét ( 2167 m )
Đây Datanla nước tuôn ào ạt
Thác Prenn buồn trổi khúc nhạc đổi thay
Đây Hồ Xuân Hương mời mọc , Than thở chờ ai ....?
Ta cứ muốn chạy hoài không xuống !
x
Dạo Đà Lạt bằng xe máy mướn
Sung sướng !
Đà Lạt ơi !!!
T.THU
VƯỜN HOA TP ĐÀLẠT
-----
Vào vườn hoa thành phố
Bao sắc màu rực rỡ
Đón chờ khách phương xa....
x
Ta say sưa ngắm hoa
Muôn sắc màu hoa lá
Bao dáng hình kỳ lạ
Thiên nhiên kỳ diệu quá...
Khi có cả hoa yêu !!!
x
Ta bên nhau hoa cỏ đẹp hơn nhiều !
Em ơi !
T.THU
Vườn Dâu Đà Lạt
------
" Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu
Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Lòng chàng ý thiếp " .....tình sâu nghĩa dầy
x
Vào vườn dâu hôm nay
Ta tự tay tìm hái
Những trái dâu tươi mãi màu hồng
Bên nhau có vợ , có chồng
Như trái dâu chín đượm nồng tình yêu
Yêu nhau đời đẹp hơn nhiều ...!!!
T.THU
THUNG LŨNG TÌNH YÊU
------
Dìu lên thung lũng tình yêu
Hoa tươi thắm đợi , cây yêu đứng nhìn
Non xanh , nước biếc hữu tình
Trời mây bát ngát như tình chúng ta !
T.THU
NHÀ HOA ĐÀ LẠT
------
I
Hoa trong gương ở trong nhà
Hai lần tù ngục , đời hoa còn gì ? !
Giai nhân còn lại tử thi
Dung nhan vẫn đẹp , khác gì ướp khô ?
Hoa ơi ta tiếc ngẩn ngơ ...!!!!
II
Ôi !
Cả một rừng hoa
Trong nhà
Nhà rừng hoa Đà Lạt
.....Hoa tươi lạ đứng chào : Đất Sét ...
.....Chậu lan rừng rũ nét hoang vu ...!
Đủ sắc hoa : tươi thắm , suy tư ...
Đủ dáng vẻ : đứng , ngồi , nằm , ngủ ....
Hoa tuy đẹp nhưng lại nằm trong tủ
Không lúc nào được tự chủ , tự do
Hay chết khô trong ấy đến bao giờ ?
Cho đến lúc người chán chê , hất hủi ...! ?
x
x x
Hoa tuy đẹp nhưng sắc màu không đổi
Có khác gì chết tội giữa tuổi xuân
Nhan sắc tuy tươi thắm vẫn còn
Nhưng sức sống và hồn đã mất
Hoa trong gương đâu có khác
Như mỹ nhân yểu thác giữa thời xuân
Dẫu ướp thân nhưng đã mất thần !
Để nhân thế chỉ âm thầm nuối tiếc
Hoa trong gương ơi có biết ??
Đà Lạt ơi !!!....
T.THU
DINH BẢO ĐẠI ( ĐÀLẠT )
-------
Đây chỗ nhà vua , chỗ chánh cung
Chỗ cho hoàng tử , chỗ Đông cung
Chỗ cho công chúa thường ngơi nghỉ
Sao chỉ màn giăng , thảm cũ dùng ....!!!
x
Đây dấu một thời đấng đế vương
Một thời uy vũ đã phô trương :
Thành nội , Bạch dinh hay biệt thự ...
Vợ đầm , Mông Điệp với Nam Phương !
x
Đi nơi chốn cũ , nhớ người xưa
Nghe như vương vấn chút hương thừa
Áo mão , ngai vàng....rồi cũng mất
Đời người nào khác giấc Nam Kha !!!
T.THU
NĂM NGÀY ĐÀ LẠT
-----
Năm ngày trôi qua
Đà lạt của ta
Đậm đà
Không lạt !
Ta đã nghe suối hát , thông reo
Ta đã ngắm mây , đèo , rừng , suối ....
Thành phố hoa tươi !
Thành phố sương núi !
Thành phố lạnh nhưng ấm tình người !....
x
Nay ta về lại miền xuôi
Nhớ hoa , nhớ suối , nhớ người , nhớ ta !...
Bên nhau tình nghĩa đậm đà
Lạt lòng nghẹn hát khúc ca " giã từ " !!!!
T.THU
GIÃ TỪ ĐÀ LẠT
------
Sau năm ngày liền
Gắn bó bên em
Anh đã yêu tha thiết
Đà Lạt ơi !
Nhớ mắt Hồ Xuân Hương xanh biếc
Đã đưa tình liếc mắt như ánh đèn sáng rực : đỏ , vàng , xanh ...
Và trán Lang Biang cao ngất như thành
Đã thông minh để giúp anh nhìn quanh thành phố
Miệng em yêu rạng rỡ
Hát những khúc nhạc lòng hăm hở như thác ngàn rơi !
Thung lũng tình yêu duyên dáng đôi môi
Luôn nhoẽn miệng cười , yêu thương , hờn dỗi...
Hồ Tuyền Lâm núi mây đưa lối
Thoàng hơi buồn tiếng chuông chùa sám hối Trúc Lâm
Đà Lạt ơi dẫu chẳng trăm năm
Quên sao được bao tình thâm kỷ niệm
Ôi ! những ngày đầu xao xuyến
Trước áo em rực rỡ sắc hoa
Dáng em yêu lồng lộng kiêu sa
Da em trắng : sương la đà rừng núi ! ....
x
Đà Lạt ơi ! Xin giã từ ....
Ta về nhớ mãi những ngày thu
Dạo chơi phố núi bằng xe máy
Duyên chỉ năm ngày , ngỡ Nguyễn Lưu !!!
T.THU
Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016
LPH014- Phật Pháp Trong Chữ Hán (Tiếp Theo)
PHẬT PHÁP TRONG CHỮ HÁN(TT)
* Chữ XÚ (臭) là HÔI THÚI, gồm bộ TỰ (自) là do mình và chữ ĐẠI ( 大 )là lớn.Tự mình làm cho mình thành một nhân vật to lớn( ảo), nghĩa là tự phô trương, biến rắn thành rồng, biến gà thành phượng, biến phàm thành Thánh để dụ , lừa, phỉnh, gạt người, hầu mưu đồ sự nghiệp, là HÔI THÚI
Lẽ ra khi nói đến mùi hôi thúi thì phải dùng chữ THI ( 尸 )(thây, xác chết mới đúng) nhưng Thánh nhân lại chọn chữ ĐẠI . Tại sao? Vì cái hôi thúi của thể xác chỉ lan tỏa trong phạm vi năm mười thước, tồn tại trong một thời gian ngắn,nhưng cái hôi thúi về tinh thần thì vượt không gian,thời gian: “trăm năm bia đá thì mòn/ ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Bọn hôn quân, bạo chúa dù có lăng mộ hoành tráng, dù chết đã lâu nhưng mùi hôi thúi(về tinh thần) của họ vẫn còn . Đây là lời dạy về phép tu thân, còn tu hành thì sao?
T Tu hành là phải diệt trừ ngã mạn. Tự đề cao mình, thì dù có tinh thông kinh sách cũng không thể nào chứng đắc, nếu không muốn nói là sẽ bị đọa. Một trong những lý do mà Phật cấm đệ tử phô trương thần thông là sợ họ ngã mạn( ngã mạn thì chấp ngã; chấp ngã thì vô minh…)Nhân đây, xin tóm lược vài hàng về một câu chuyện thật: Có một vị tu sĩ đạt tới một trình độ nào đó, nên chữa bịnh rất hay bằng cách niệm thần chú, được người đương thời gọi là LA HÁN SỐNG. Một hôm, ông gặp HT. Tuyên Hóa ( lúc còn ở Đại Lục), Ngài nói thẳng với ông rằng nếu còn phô trương thần thông thì trong tương lai sẽ bị đọa,không được làm người xuất gia. Ông nói: “ Nếu tôi bị đọa, xin Ngài cứu độ”
Quả thật, khi qua Hồng Kông, “ LA HÁN SỐNG” thì trở thành phàm tục ( chắc là mất hết khả năng) . Sau đó, Hòa Thượng độ cho tu trở lại, nhưng chỉ một thời gian rồi cũng bỏ chùa ra đi vì bịnh cũ ( ngã mạn) tái phát ( “Cuộc đời và đạo nghiệp của HT. Tuyên Hóa” trang 299, sách nầy có trên mạng) .
Có lẽ vì vậy mà Thánh nhân mới nhấn mạnh chữ XÚ là phô trương cái tôi cá nhân, cái tôi cá nhân càng “vĩ đại”, thì càng thúi. Riêng kẻ tu hành dù có khai mở chút trí huệ ( thần thông) cũng sẽ bị đọa vào tam đồ, ác đạọ.
*****************************
**Chữ THI ( 詩 ) là thơ, gồm bộ NGÔN (言 )là lời nói và chữ TỰ ( 寺 )là chùa. Đây là thơ ca cổ điển( vì chữ Hán có từ lâu đời). Thật khó mà lý giải.Tuy nhiên, nếu dựa vào chữ TỰ là chùa, là tu hành ,là Phật pháp, ta cũng có thể đưa ra được một vài ý( tất nhiên, chưa hẳn là đúng)
Ta có thể nói rằng, thời xa xưa, các vị Thánh hóa thân làm thi sĩ, dùng nghệ thuật thi ca để hoằng pháp( Xem kinh Phổ Môn, ta thấy Quan Thế Âm Bồ Tát hóa thân vào vô số nhân vật, nhiều thành phần khác nhau trong xã hội ). Đạo Phật cho rằng tình ái là sợi dây trói buộc, khiến cho con người bị chìm trong luân hồi lục đạo; đạo Phật là vô NGÃ, cho rằng chấp NGÃ thì vô minh. Phải chăng vì vậy mà thơ ca cổ điển không bao giờ đề cập đến cái tôi cá nhân , tình yêu đôi lứa như trường phái lãng mạn…
Có một thực tế rất thật, phần lớn những thi sĩ cổ điển là người ngoại đạo, và thời cận–hiện đại vẫn có những thi sĩ hoài cổ. Tại sao? Con người khi mất đi, thể xác trở về cát bụi, nhưng linh hồn( tâm) vẫn tồn tại và tái sinh. Theo DUY THỨC HỌC, thì tư tưởng, tình cảm, mọi ý niệm … chính là những chủng tử ở trong tâm thức (thức số 8) sẽ đi đầu thai. Khi tái sinh làm người, nó sẽ hiện hành nếu gặp duyên.
Thuở xa xưa, có lẽ là thời chánh pháp hay tượng pháp nên những người có căn tu tái sinh nhiều( dù kiếp tái sinh nầy không tiếp tục tu, nhưng chửng tử tiền kiếp vẫn còn) nên mới tạo được một dòng thi ca cổ điển(?). Xin trích ra một bài thơ hay nhất của Trương Kế: "PHONG KIỀU DẠ BẠC" (Ông không phải là một nhà sư mà là một vị quan, đỗ tiến sĩ, nhưng bài thơ trên lại in đậm dấu ấn Phật giáo từng chữ, từng câu, từng hình ảnh , từng âm thanh, ánh sáng… Ta có thể nói là tiền kiếp ông là người đã xuất gia):
Nguyệt lạc, ô đề, sương mãn thiên
Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại, Hàn San Tự
Dạ bán, chung thanh đáo khách thuyền
********
*Trăng tà, tiếng quạ kêu sương
Lửa chài, cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San
(Tản Đà dịch)
Có một điều lạ là những câu thơ , bài thơ thể hiện tư tưởng Phât giáo thì lại được người đời ngưỡng mộ, như Trương Kế, ông sáng tác rất nhiều nhưng chỉ có bài thơ trên là hay nhất, tạo nên” thương hiệu”để ngồi chung chiếu với những thi sĩ nổi tiếng nhất ở đời Đường; Hồ Dzếnh, một thi sĩ lãng mạn, cũng rung động bởi tình yêu đôi lứa nhưng không dám mạnh dạn bước vào, ông NGẬP NGỪNG, rồi dừng bước: “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé…”.Không phải ông sợ: “ Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”, mà vì: “ Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở”. Tại sao? Có lẽ trong tiền kiếp ông đã hiểu về Phật pháp: Có SINH, TRỤ, tất phải bị DỊ, DIỆT. Nếu tham lam đi đến cuối đường tức sẽ bị hoại, diệt, cái hình ảnh đẹp buồi ban đầu sẽ mất đi. Ông đã thành công khi đem Phật pháp vào tình yêu( tôi chỉ nói cho vui, xin đùng chấp). Và, bài thơ “NGẬP NGỪNG” chính là “thương hiệu độc quyền” của Hồ Dzếnh trong dòng văn học lãng mạn 1932- 1945.Nói đến ông, hầu như ai cũng nhớ: “ Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé”. Và, ngàn năm sau đời vẫn nhắc: Đừng bước vội,hãy ngập ngừng và quay lại, kẻo lỡ chuyến đò ngang về bến giác như thi sĩ xứ trầm hương:
Đời nửa khói mây chìm bóng mộng
Gọi đò một tiếng lạnh hư không
(Quách Tấn)
* Thành phố buồn đã vào đông *
Trong FB PhuongHuong Le
* Chữ XÚ (臭) là HÔI THÚI, gồm bộ TỰ (自) là do mình và chữ ĐẠI ( 大 )là lớn.Tự mình làm cho mình thành một nhân vật to lớn( ảo), nghĩa là tự phô trương, biến rắn thành rồng, biến gà thành phượng, biến phàm thành Thánh để dụ , lừa, phỉnh, gạt người, hầu mưu đồ sự nghiệp, là HÔI THÚI
Lẽ ra khi nói đến mùi hôi thúi thì phải dùng chữ THI ( 尸 )(thây, xác chết mới đúng) nhưng Thánh nhân lại chọn chữ ĐẠI . Tại sao? Vì cái hôi thúi của thể xác chỉ lan tỏa trong phạm vi năm mười thước, tồn tại trong một thời gian ngắn,nhưng cái hôi thúi về tinh thần thì vượt không gian,thời gian: “trăm năm bia đá thì mòn/ ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Bọn hôn quân, bạo chúa dù có lăng mộ hoành tráng, dù chết đã lâu nhưng mùi hôi thúi(về tinh thần) của họ vẫn còn . Đây là lời dạy về phép tu thân, còn tu hành thì sao?
T Tu hành là phải diệt trừ ngã mạn. Tự đề cao mình, thì dù có tinh thông kinh sách cũng không thể nào chứng đắc, nếu không muốn nói là sẽ bị đọa. Một trong những lý do mà Phật cấm đệ tử phô trương thần thông là sợ họ ngã mạn( ngã mạn thì chấp ngã; chấp ngã thì vô minh…)Nhân đây, xin tóm lược vài hàng về một câu chuyện thật: Có một vị tu sĩ đạt tới một trình độ nào đó, nên chữa bịnh rất hay bằng cách niệm thần chú, được người đương thời gọi là LA HÁN SỐNG. Một hôm, ông gặp HT. Tuyên Hóa ( lúc còn ở Đại Lục), Ngài nói thẳng với ông rằng nếu còn phô trương thần thông thì trong tương lai sẽ bị đọa,không được làm người xuất gia. Ông nói: “ Nếu tôi bị đọa, xin Ngài cứu độ”
Quả thật, khi qua Hồng Kông, “ LA HÁN SỐNG” thì trở thành phàm tục ( chắc là mất hết khả năng) . Sau đó, Hòa Thượng độ cho tu trở lại, nhưng chỉ một thời gian rồi cũng bỏ chùa ra đi vì bịnh cũ ( ngã mạn) tái phát ( “Cuộc đời và đạo nghiệp của HT. Tuyên Hóa” trang 299, sách nầy có trên mạng) .
Có lẽ vì vậy mà Thánh nhân mới nhấn mạnh chữ XÚ là phô trương cái tôi cá nhân, cái tôi cá nhân càng “vĩ đại”, thì càng thúi. Riêng kẻ tu hành dù có khai mở chút trí huệ ( thần thông) cũng sẽ bị đọa vào tam đồ, ác đạọ.
*****************************
**Chữ THI ( 詩 ) là thơ, gồm bộ NGÔN (言 )là lời nói và chữ TỰ ( 寺 )là chùa. Đây là thơ ca cổ điển( vì chữ Hán có từ lâu đời). Thật khó mà lý giải.Tuy nhiên, nếu dựa vào chữ TỰ là chùa, là tu hành ,là Phật pháp, ta cũng có thể đưa ra được một vài ý( tất nhiên, chưa hẳn là đúng)
Ta có thể nói rằng, thời xa xưa, các vị Thánh hóa thân làm thi sĩ, dùng nghệ thuật thi ca để hoằng pháp( Xem kinh Phổ Môn, ta thấy Quan Thế Âm Bồ Tát hóa thân vào vô số nhân vật, nhiều thành phần khác nhau trong xã hội ). Đạo Phật cho rằng tình ái là sợi dây trói buộc, khiến cho con người bị chìm trong luân hồi lục đạo; đạo Phật là vô NGÃ, cho rằng chấp NGÃ thì vô minh. Phải chăng vì vậy mà thơ ca cổ điển không bao giờ đề cập đến cái tôi cá nhân , tình yêu đôi lứa như trường phái lãng mạn…
Có một thực tế rất thật, phần lớn những thi sĩ cổ điển là người ngoại đạo, và thời cận–hiện đại vẫn có những thi sĩ hoài cổ. Tại sao? Con người khi mất đi, thể xác trở về cát bụi, nhưng linh hồn( tâm) vẫn tồn tại và tái sinh. Theo DUY THỨC HỌC, thì tư tưởng, tình cảm, mọi ý niệm … chính là những chủng tử ở trong tâm thức (thức số 8) sẽ đi đầu thai. Khi tái sinh làm người, nó sẽ hiện hành nếu gặp duyên.
Thuở xa xưa, có lẽ là thời chánh pháp hay tượng pháp nên những người có căn tu tái sinh nhiều( dù kiếp tái sinh nầy không tiếp tục tu, nhưng chửng tử tiền kiếp vẫn còn) nên mới tạo được một dòng thi ca cổ điển(?). Xin trích ra một bài thơ hay nhất của Trương Kế: "PHONG KIỀU DẠ BẠC" (Ông không phải là một nhà sư mà là một vị quan, đỗ tiến sĩ, nhưng bài thơ trên lại in đậm dấu ấn Phật giáo từng chữ, từng câu, từng hình ảnh , từng âm thanh, ánh sáng… Ta có thể nói là tiền kiếp ông là người đã xuất gia):
Nguyệt lạc, ô đề, sương mãn thiên
Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại, Hàn San Tự
Dạ bán, chung thanh đáo khách thuyền
********
*Trăng tà, tiếng quạ kêu sương
Lửa chài, cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San
(Tản Đà dịch)
Có một điều lạ là những câu thơ , bài thơ thể hiện tư tưởng Phât giáo thì lại được người đời ngưỡng mộ, như Trương Kế, ông sáng tác rất nhiều nhưng chỉ có bài thơ trên là hay nhất, tạo nên” thương hiệu”để ngồi chung chiếu với những thi sĩ nổi tiếng nhất ở đời Đường; Hồ Dzếnh, một thi sĩ lãng mạn, cũng rung động bởi tình yêu đôi lứa nhưng không dám mạnh dạn bước vào, ông NGẬP NGỪNG, rồi dừng bước: “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé…”.Không phải ông sợ: “ Đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”, mà vì: “ Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở”. Tại sao? Có lẽ trong tiền kiếp ông đã hiểu về Phật pháp: Có SINH, TRỤ, tất phải bị DỊ, DIỆT. Nếu tham lam đi đến cuối đường tức sẽ bị hoại, diệt, cái hình ảnh đẹp buồi ban đầu sẽ mất đi. Ông đã thành công khi đem Phật pháp vào tình yêu( tôi chỉ nói cho vui, xin đùng chấp). Và, bài thơ “NGẬP NGỪNG” chính là “thương hiệu độc quyền” của Hồ Dzếnh trong dòng văn học lãng mạn 1932- 1945.Nói đến ông, hầu như ai cũng nhớ: “ Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé”. Và, ngàn năm sau đời vẫn nhắc: Đừng bước vội,hãy ngập ngừng và quay lại, kẻo lỡ chuyến đò ngang về bến giác như thi sĩ xứ trầm hương:
Đời nửa khói mây chìm bóng mộng
Gọi đò một tiếng lạnh hư không
(Quách Tấn)
* Thành phố buồn đã vào đông *
Trong FB PhuongHuong Le
LPH013- Gởi Hương Cho Gió
GỞI HƯƠNG CHO GIÓ
( Vài điệp khúc trên nền nhạc nhẹ Bolero. Cảm hứng từ “Giữ gìn sự trong sáng trong tiếng Việt…” được hâm lại trên TUOITREonline)
+++ooo+++
1-NGUYÊN/ CỰU( NGUYÊN là đầu tiên,CỰU là cũ)
Nếu nói: nguyên thủ tướng X,thì phải hiểu rằng trước ông X, không có ai làm thủ tướng cả, ông là thủ tướng đầu tiên; nếu ông X là thủ tướng thứ 2 ,3,4,n…thì phải gọi là CỰU thủ tướng. Thế nhưng, bất cứ ai về hưu hay chết thì người ta vẫn cứ “thăng” là “nguyên”, dù người đó lúc tại chức, giữ chức vụ , không phải là người đầu tiên. “Thăng” không đúng “ quy trình”,nhưng hơn nửa thế kỷ , không ai thấy ! Lạ thật! (dù trải qua nhiều lần hô hào giữ gìn trong sáng tiếng Việt)
2-NỘI DUNG( NỘI là trong, DUNG là chứa, là phần tổng quát, ví như cái thùng, cái nồi)
Sau 1975, “NỘI DUNG” rất“được mùa”,người ta sử dụng tùy tiện. NỘI DUNG là tổng quát,chứ không phải là phần chi tiết.“Chương trình truyền hình tối nay gồm NHỮNG nội dung chính như sau…”. Nói như vậy là sai ,vì “ NHỮNG nội dung chính” là phần chi tiết.Chương trinh mới là nội dung (vì nó chứa đựng tất cả các tin tức),nên phải nói là: (Nộidung) chương trình gồm có các tin chính 1, 2, 3… mới đúng
Thí dụ minh họa bằng hình tượng cho các cháu tiểu học dễ hiểu: Gọi NỒI (cơm độn) là NỘI DUNG, các thành phần độn là GẠO , KHOAI, BẮP. Ta không thể nào nói:NỒI (cơm độn) gồm có NỒI KHOAI, NỒI GẠO, NỒI BẮP được( vì NỒI chỉ có một cái). Nhưng thực tế là phổ biến nhiều “ nồi” ảo .Tôi nghe một phóng viên tường thuật như sau:“ Sau đây là NỘI DUNG MÔN THI NHẢY CAO nằm trong NỘI DUNG 10 MÔN PHỐI HỢP”.Tổng quát, chi tiết đều là nội dung cả, sao giống như nồi khoai …trong nồi cơm độn ở trên.(phóng viên là người tốt nghiệp khoa báo chí , thầy của họ là thạc sĩ, tiến sĩ đấy).
* NỘI ơi! ở dưới suối vàng, NỘI có nghe con cháu nói không?
3- BỔ TÚC ( BỔ là thêm vào, TÚC là đủ )
Chương trình học gồm 8 môn, giảm còn 4 mà gọi là BỔ TÚC. Bổ chỗ nào? Phải nói là TỔN TÚC mới đúng ( làm cho cái đầy đủ hao tổn đi). Lại còn ghép với cái đuôi VĂN HÓA thành hệ BỔ TÚC VĂN HÓA, quá nổ!
4-VĂN HÓA: là phạm trù quá lớn gồm triết học, khoa học, giáo dục, nghệ thuật đạo đức, luân lý, tôn giáo , tâm linh, nằm ngồi ,đi đứng, ăn mặc… là hơi thở dân tộc…Học có mấy môn học mà gọi cái tên quá lớn.
Trong bản lý lịch có mục “trình độ văn hóa” ám chỉ là các cấp học… Vậy những người không biết chữ mà không tham của rơi, chẳng lẽ không có văn hóa sao? Các vị tiến sĩ mà tham nhũng lại có văn hóa ư?. Hiểu văn hóa hẹp như vậy thì làm sao xây dựng một nền văn hóa tốt đẹp. *Mẹ Việt Nam ơi! Cả một đời lam lũ không đi học, nhưng chúng con coi mẹ như các vị Tiên trong truyên cổ, là SIÊU VĂN HÓA mẹ ạ!
5- TRUNG TÂM GIÁO DỤC THƯỜNG XUYÊN
Dường như “ Bổ túc văn hóa “đổi thành “Trung tâm giáo dục thường xuyên”( mỗi quận, huyện chỉ có một trường). Gọi như vậy là sai vì trung tâm thì phải có chi nhánh vệ tinh; không có chi nhánh sao gọi là trung tâm. Gọi hệ nầy là giáo dục thường xuyên, vậy thì giáo dục phổ thông là gián đoạn sao? (Trước đây, học viên hệ bổ túc lãnh đạo các hệ khác, giờ tên gọi đổi rồi, chắc là hết… Ôi cũng là phước lắm rồi! )
6- TÁC PHẨM VĂN HỌC: ( VĂN HỌC là học về cái hay của văn)
Trước 1975, chỉ có một số tác phẩm có giá trị hay có dấu ấn về văn học sử mới gọi là tác phẩm văn học , như một số tác phẩm của TỰ LỰC VĂN ĐÒAN, HIỆN THỰC, THƠ MỚI. … được sử dụng làm tài liệu giảng dạy , hay tham khảo trong nhà trường ( với những tiểu thuyêt của Nguyễn Thị Hoàng, Lệ Hằng, Chu Tử, Duyên Anh… bán rất chạy nhưng không phải là tác phẩm văn học). Còn bây giờ thì tác phẩm nào được in ra đều gọi là tác phẩm văn học, kể cả tác phẩm “ rẻ tiền”. Ôi văn chương hạ giới rẻ như bèo!
7- CHUYÊN TU (TU là sửa; CHUYÊN là chỉ có một, riêng biệt, tức chỉ biết rành một môn, một ngành nào đó)
CHUYÊN TU là tu nghiệp về chuyên môn( sửa về chuyên môn ), vì ra trường lâu năm, không tiếp cận được kiến thức, phương pháp mới ,bị lạc hậu nên mới tu nghiệp để nâng cao tay nghề,( học viên đi chuyên tu phải là những người đã tốt nghiệp rồi).Thế nhưng, thực tế thì khác. Đầu vào là tốt nghiệp phổ thông ( hay bổ túc) chứ không hề có chuyên môn . Không CHUYÊN thì lấy gì mà TU, thì ra đây là một hệ đại học đặc biệt ( cử tuyển). Nhưng tại sao lại lấy tên “CHUYÊN TU”( chỉ là tu nghiệp về chuyên môn) đặt tên cho một hệ đại học? Tại vì không rành về từ ngữ. Tại sao ở bộ mà không rành? Tại vì cỗ máy cái: KHOA NGỮ VĂN
8- NGỮ VĂN ( NGỮ là phương tiện ,VĂN là cứu cánh)
Dùng “Ngữ văn “ thay cho môn Việt văn là không thể chấp nhận. Thứ nhất là thiếu tên nước. Tại sao các môn ngoại ngữ có tên nước như môn Anh văn, Pháp văn mà văn học nước nhà sao không gọi là Việt văn( đúng ra là phải bị kỷ luật ); thứ hai là trong VĂN có NGỮ , ( VĂN là do NGỮ ghép lại) Khi gọi tên thì chỉ gọi tên cứu cánh( “VĂN”), chứ ai lại ghép thêm cái phương tiện ( “NGỮ”)vào, kỳ lắm . Thí dụ minh họa cho các cháu nhỏ dễ hiểu: Cái nhà là do gạch, gỗ…tạo nên; nhà là cứu cánh ( vì đã hoàn thành), gạch , gỗ là phương tiện để xây ,chứ không phải là cái nhà .Vì vậy ,khi nói, ta chỉ cần giới thiệu : đây là cái NHÀ (của ông X) là đủ, việc gì phải nói: đây là cái GẠCH GỖ NHÀ (của ông X) .Nếu cháu nào nói như vậy thì chắc hồi nhỏ bị té giếng (nói chơi cho vui thôi, chứ té ao, té sông vẫn đậu thạc sĩ, tiến sĩ. Cười lên đi các cháu! ).
Chế độ cũ gọi là môn văn là Việt văn hay Quốc văn ở bậc trung học, bậc đại học thì gọi là Ban văn chương Việt Nam , Ban văn chương Việt Hán( không hề có Ban ngữ văn)
Nhặt ra những từ “lạ”, kiến thức “lạ” trong NGỮ VĂN không phải là việc dễ dàng, giống như ăn thanh long mà nhả hột vậy, biết bao giờ mới hết một trái, nhất là đối với người rụng răng, sắp chết. Thôi thì ăn một chút cho vui, phần còn lại dành cho các bạn trẻ còn răng: “Của tin còn một chút nầy”…)
Trong FB của PhuongHuong Le
( Vài điệp khúc trên nền nhạc nhẹ Bolero. Cảm hứng từ “Giữ gìn sự trong sáng trong tiếng Việt…” được hâm lại trên TUOITREonline)
+++ooo+++
1-NGUYÊN/ CỰU( NGUYÊN là đầu tiên,CỰU là cũ)
Nếu nói: nguyên thủ tướng X,thì phải hiểu rằng trước ông X, không có ai làm thủ tướng cả, ông là thủ tướng đầu tiên; nếu ông X là thủ tướng thứ 2 ,3,4,n…thì phải gọi là CỰU thủ tướng. Thế nhưng, bất cứ ai về hưu hay chết thì người ta vẫn cứ “thăng” là “nguyên”, dù người đó lúc tại chức, giữ chức vụ , không phải là người đầu tiên. “Thăng” không đúng “ quy trình”,nhưng hơn nửa thế kỷ , không ai thấy ! Lạ thật! (dù trải qua nhiều lần hô hào giữ gìn trong sáng tiếng Việt)
2-NỘI DUNG( NỘI là trong, DUNG là chứa, là phần tổng quát, ví như cái thùng, cái nồi)
Sau 1975, “NỘI DUNG” rất“được mùa”,người ta sử dụng tùy tiện. NỘI DUNG là tổng quát,chứ không phải là phần chi tiết.“Chương trình truyền hình tối nay gồm NHỮNG nội dung chính như sau…”. Nói như vậy là sai ,vì “ NHỮNG nội dung chính” là phần chi tiết.Chương trinh mới là nội dung (vì nó chứa đựng tất cả các tin tức),nên phải nói là: (Nộidung) chương trình gồm có các tin chính 1, 2, 3… mới đúng
Thí dụ minh họa bằng hình tượng cho các cháu tiểu học dễ hiểu: Gọi NỒI (cơm độn) là NỘI DUNG, các thành phần độn là GẠO , KHOAI, BẮP. Ta không thể nào nói:NỒI (cơm độn) gồm có NỒI KHOAI, NỒI GẠO, NỒI BẮP được( vì NỒI chỉ có một cái). Nhưng thực tế là phổ biến nhiều “ nồi” ảo .Tôi nghe một phóng viên tường thuật như sau:“ Sau đây là NỘI DUNG MÔN THI NHẢY CAO nằm trong NỘI DUNG 10 MÔN PHỐI HỢP”.Tổng quát, chi tiết đều là nội dung cả, sao giống như nồi khoai …trong nồi cơm độn ở trên.(phóng viên là người tốt nghiệp khoa báo chí , thầy của họ là thạc sĩ, tiến sĩ đấy).
* NỘI ơi! ở dưới suối vàng, NỘI có nghe con cháu nói không?
3- BỔ TÚC ( BỔ là thêm vào, TÚC là đủ )
Chương trình học gồm 8 môn, giảm còn 4 mà gọi là BỔ TÚC. Bổ chỗ nào? Phải nói là TỔN TÚC mới đúng ( làm cho cái đầy đủ hao tổn đi). Lại còn ghép với cái đuôi VĂN HÓA thành hệ BỔ TÚC VĂN HÓA, quá nổ!
4-VĂN HÓA: là phạm trù quá lớn gồm triết học, khoa học, giáo dục, nghệ thuật đạo đức, luân lý, tôn giáo , tâm linh, nằm ngồi ,đi đứng, ăn mặc… là hơi thở dân tộc…Học có mấy môn học mà gọi cái tên quá lớn.
Trong bản lý lịch có mục “trình độ văn hóa” ám chỉ là các cấp học… Vậy những người không biết chữ mà không tham của rơi, chẳng lẽ không có văn hóa sao? Các vị tiến sĩ mà tham nhũng lại có văn hóa ư?. Hiểu văn hóa hẹp như vậy thì làm sao xây dựng một nền văn hóa tốt đẹp. *Mẹ Việt Nam ơi! Cả một đời lam lũ không đi học, nhưng chúng con coi mẹ như các vị Tiên trong truyên cổ, là SIÊU VĂN HÓA mẹ ạ!
5- TRUNG TÂM GIÁO DỤC THƯỜNG XUYÊN
Dường như “ Bổ túc văn hóa “đổi thành “Trung tâm giáo dục thường xuyên”( mỗi quận, huyện chỉ có một trường). Gọi như vậy là sai vì trung tâm thì phải có chi nhánh vệ tinh; không có chi nhánh sao gọi là trung tâm. Gọi hệ nầy là giáo dục thường xuyên, vậy thì giáo dục phổ thông là gián đoạn sao? (Trước đây, học viên hệ bổ túc lãnh đạo các hệ khác, giờ tên gọi đổi rồi, chắc là hết… Ôi cũng là phước lắm rồi! )
6- TÁC PHẨM VĂN HỌC: ( VĂN HỌC là học về cái hay của văn)
Trước 1975, chỉ có một số tác phẩm có giá trị hay có dấu ấn về văn học sử mới gọi là tác phẩm văn học , như một số tác phẩm của TỰ LỰC VĂN ĐÒAN, HIỆN THỰC, THƠ MỚI. … được sử dụng làm tài liệu giảng dạy , hay tham khảo trong nhà trường ( với những tiểu thuyêt của Nguyễn Thị Hoàng, Lệ Hằng, Chu Tử, Duyên Anh… bán rất chạy nhưng không phải là tác phẩm văn học). Còn bây giờ thì tác phẩm nào được in ra đều gọi là tác phẩm văn học, kể cả tác phẩm “ rẻ tiền”. Ôi văn chương hạ giới rẻ như bèo!
7- CHUYÊN TU (TU là sửa; CHUYÊN là chỉ có một, riêng biệt, tức chỉ biết rành một môn, một ngành nào đó)
CHUYÊN TU là tu nghiệp về chuyên môn( sửa về chuyên môn ), vì ra trường lâu năm, không tiếp cận được kiến thức, phương pháp mới ,bị lạc hậu nên mới tu nghiệp để nâng cao tay nghề,( học viên đi chuyên tu phải là những người đã tốt nghiệp rồi).Thế nhưng, thực tế thì khác. Đầu vào là tốt nghiệp phổ thông ( hay bổ túc) chứ không hề có chuyên môn . Không CHUYÊN thì lấy gì mà TU, thì ra đây là một hệ đại học đặc biệt ( cử tuyển). Nhưng tại sao lại lấy tên “CHUYÊN TU”( chỉ là tu nghiệp về chuyên môn) đặt tên cho một hệ đại học? Tại vì không rành về từ ngữ. Tại sao ở bộ mà không rành? Tại vì cỗ máy cái: KHOA NGỮ VĂN
8- NGỮ VĂN ( NGỮ là phương tiện ,VĂN là cứu cánh)
Dùng “Ngữ văn “ thay cho môn Việt văn là không thể chấp nhận. Thứ nhất là thiếu tên nước. Tại sao các môn ngoại ngữ có tên nước như môn Anh văn, Pháp văn mà văn học nước nhà sao không gọi là Việt văn( đúng ra là phải bị kỷ luật ); thứ hai là trong VĂN có NGỮ , ( VĂN là do NGỮ ghép lại) Khi gọi tên thì chỉ gọi tên cứu cánh( “VĂN”), chứ ai lại ghép thêm cái phương tiện ( “NGỮ”)vào, kỳ lắm . Thí dụ minh họa cho các cháu nhỏ dễ hiểu: Cái nhà là do gạch, gỗ…tạo nên; nhà là cứu cánh ( vì đã hoàn thành), gạch , gỗ là phương tiện để xây ,chứ không phải là cái nhà .Vì vậy ,khi nói, ta chỉ cần giới thiệu : đây là cái NHÀ (của ông X) là đủ, việc gì phải nói: đây là cái GẠCH GỖ NHÀ (của ông X) .Nếu cháu nào nói như vậy thì chắc hồi nhỏ bị té giếng (nói chơi cho vui thôi, chứ té ao, té sông vẫn đậu thạc sĩ, tiến sĩ. Cười lên đi các cháu! ).
Chế độ cũ gọi là môn văn là Việt văn hay Quốc văn ở bậc trung học, bậc đại học thì gọi là Ban văn chương Việt Nam , Ban văn chương Việt Hán( không hề có Ban ngữ văn)
Nhặt ra những từ “lạ”, kiến thức “lạ” trong NGỮ VĂN không phải là việc dễ dàng, giống như ăn thanh long mà nhả hột vậy, biết bao giờ mới hết một trái, nhất là đối với người rụng răng, sắp chết. Thôi thì ăn một chút cho vui, phần còn lại dành cho các bạn trẻ còn răng: “Của tin còn một chút nầy”…)
Trong FB của PhuongHuong Le
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)